
Hôm nay đã là mùng Hai. Cũng là lần thứ hai mình chọn ăn
Tết xa nhà. Không dám nói đấy là một lựa chọn vui vẻ, vì như vậy là quá bất công
với những người không thể ăn Tết cùng gia đình vì công việc, trách nhiệm. Nhưng
với một đứa sến rện chỉ chực khóc như mình thì việc không nhận được điện thoại
từ người thương vào đêm 30 Tết là một sự trừng phạt khiếp khủng lắm mà. Cũng như
đợt vừa rồi bỗng dưng một mình một balo đi xe bus thẳng một mạch từ Siem Reap
về, dù ở lại sẽ có một cơn đau tim vì đàn ông nữa, để đêm 31 tháng 12 cuối năm
2016 nằm ôm lap xem phim ở một căn hộ lạ hoắc không ai biết giữa Sài Gòn lúc đó
đang đổ xô đi đón năm mới....