
Mình không phải không thích lạnh, mà là không thích sự
chây ì của chính mình khi trời lạnh. Nhớ những sáng 7h dậy vén rèm nhìn ra một
bầu trời xám xịt, gió đay nghiến từng cơn qua cửa sổ mà nản. Ngày bắt đầu từ 11h
trở đi, nên cộc lốc và gấp gáp. Mình chả bao giờ làm được cái gì nên hồn vào
những sáng mùa đông.
Tiếp nữa, mùa lạnh mình không có quần áo đẹp, nếu đẹp thì
không ấm, nếu ấm thì khó đẹp, nên hoặc là đẹp nhưng dễ ốm, hoặc là ấm nhưng mà
ục ịch béo xấu. Càng có lí do để không ra ngoài đường!
Hà Nội có nhiều kiểu rét, có kiểu đáng yêu, như cái rét
của sáng sớm mùa hạ. Tầm 5h dậy đi tè, nắng mới lên chưa kịp kéo...