Lớn 
lớn một chút thấy yêu cũng nhẹ nhàng thôi. Không cần vội vàng son phấn cho một 
cuộc hẹn, vội càng chụp một bức ảnh, vội vàng chỉnh sửa, vội vàng lên google 
search một câu sến chát chúa làm caption rồi post lên Facebook. Không lo bị kéo 
trôi khỏi những dòng thời sự nóng bỏng kia càng không lo bị cuốn vào đó. Mối 
tình năm năm đó đã dạy cho em một bài học Bên nhau chưa đủ, phải chọn được bên 
nhau, hàng ngày, nhiều hơn từng chút một, mới là thử thách thực sự. Và đương 
nhiên là em chọn dành thời gian ở bên anh hơn là bên cạnh điện thoại.
Anh 
hay hỏi em là Tại sao hồi đó lại ở lại Samui và chọn sống cùng anh chứ không 
phải với người khác? (Ý kiểu "một lần khiêm tốn, bốn 
lần tự tin", là sao anh không đẹp trai, không giàu, không thích đi party, hay 
làm em giận mà sao em không đi yêu thằng khác quách luôn đi cho 
nhanh) Ồ vì em nhận ra, một mối 
quan hệ thành công là một mối quan hệ mà đến thời điểm con đường chung đã hết, 
thì có thể ôm hôn và thực tâm cầu chúc cho người kia một khởi sự may mắn trên 
con đường mới chứ không phải được đong bằng số ảnh chụp, số like, số ngày bên 
nhau. Con đường chúng ta đã và đang đi, tuy có lúc không được bằng phẳng, cũng 
đừng nghĩ rằng đó là một lựa chọn sai. Niềm tin có thể bé lại, nhưng có niềm tin 
nào là không xứng đáng, là bị đặt nhằm chỗ đâu? (Hy vọng sau này đọc được tiếng 
Việt hehe)
Em 
đã ở bên rồi chọn rời bỏ những người trong quá khứ vì nhiều lí do, nhưng nếu có 
một lí do nào để em nhớ về họ ngày hôm nay, thì chỉ có thể là vì em đã không 
chọn họ, mỗi ngày. Người đàn ông của hiện tại đang trong bếp nấu mì, em ngồi 
lười viết những dòng này, để ghi nhớ một ngày rất bình thường ở đây. Em vẫn yêu 
khờ, vẫn nhiều khóc thương buồn nhớ, mà em vẫn tin, vẫn yêu, thế nên em xứng 
đáng được hạnh phúc.
|  | 
|  | 
Và hạnh phúc hôm nay là một dĩa mì ăn liền he he












 
